LÀM LÀNH
Bình thường Tý là đứa hay nói.
Ở nhà với bà từ lúc còn nhỏ xíu, ba tuổi mới đi trường mầm non, Tý khoe với mọi người: ngày thường Tý đi học trường mầm, còn thứ bảy, chủ nhật Tý đi “trường bà”.
Một lần Tý xếp sắp gọn gàng cho ông mấy tờ báo trên bàn, vừa làm vừa bảo: “Phải quan tâm lịch sự chứ ông nhỉ”? (Ý là “văn minh lịch sự” đấy).
Cái gấu váy bị rách, Tý nhờ bà khâu hộ, vừa nhờ vừa nói: “bà khâu cho con không tội nghiệp cháu gái ông”! Trời đất! Sao tự nhiên lại “lôi” cả ông vào đây? À, ông nhớ rồi. Chả là mỗi lần Tý vấp ngã, ông lại buột mồm suýt soa “tội nghiệp cháu gái ông”!
Nhìn thấy cái ấm sắc thuốc của ông, Tý nhận xét: “cái ấm này béo ông nhỉ”? Cái ấm màu men vàng nhạt, bụng phình to, nhẵn bóng.
Ông uống thuốc, Tý bảo: “Ông uống thuốc cho sảng khoái”.
Tý đang ru em búp bê, chợt thấy ông đến, vội vàng ra hiệu: “Ông khẽ mồm cho em ngủ”!...
Ôi, nhiều phen nghe Tý nói khiến ông bổ chửng!
Nhưng hay nói thế mà có lúc phải nhịn thì khó mà chịu nổi.
Như buổi tối hôm nay.
Mẹ đi làm buổi tối, tranh thủ tắm cho Tý trước. Tý mải nghịch nước, không chịu để cho mẹ gội đầu. Mẹ giục thì gào khóc inh ỏi. Ông nghe thấy, giận quá, quát cho mấy câu. Tý sợ, khóc ấm ức, lấy hai tay che mặt, không dám nhìn. Lúc ăn cơm cũng ăn rõ nhanh, sợ ông mắng.
Ăn xong, ông lên nhà mở máy vi tính. Một lát sau Tý chạy lên, ngấp nghé nhìn ông. Thấy ông chăm chú làm việc, Tý lẻn đến gần, sờ vào tay ông một cái rồi bỏ chạy. Tý còn lặp đi lặp lại như thế vài lần nữa: ngấp nghé, sờ tay ông, rồi vội vã chạy ù đi…
Mọi bữa Tý rất hay nói, nhưng hôm nay chỉ dám “nói” bằng tay.
Ông biết Tý đang muốn làm lành với ông. Ngoài mặt ông vẫn nghiêm, nhưng trong bụng phải nín cười.
16/03/2018
Facebook: https://www.facebook.com/profile.php?id=100010544503781